fán
墦 fán ㄈㄢˊ
◎ 坟墓。
墦 fán
〈名词〉
(1) 坟墓 [grave]
卒之东郭墦间之祭者,乞其余。——《孟子·离娄下》
(2) 又如:墦肉(墓前祭肉)
墦 ㄈㄢˊ fán
坟墓。《孟子·离娄下》:「卒之东郭墦间之祭者,乞其余。」明·孙仁孺《东郭记·第二二出》:「家僮,可把礼物摆下,早出了东郭,到此墦间也。」
hú
líng
màn
tuán
sāng
biāo
zí
jì
tái
zuì
bó
gōng
yīng
shì
bēn
āng
róng
chuán
lù
bì
cuó
jué
chí
nú
yù
máng
zhì
mò
dài
sǒng
fěng
xiá
rǔ
jìn
hū
tiāo